Sinh lão bệnh tử vòng tuần hoàn của con người, mấy ai tránh khỏi. Ai cũng biết có ngày mình sẽ rời thế giới này ra đi nhưng chết khi nào và ra sao là điều chúng ta không biết chắc chắn. Khi dạy học sinh khoá timeline basic , buổi cuối cùng xem tương lai, tôi đều chủ động hướng các bạn xem tương lai tối ưu tránh xem tương lai quán tính. Vì tôi nghĩ, định hướng cho các bạn điều cần làm ở hiện tại, để đón lấy tương lai tốt đẹp cho bản thân thì cần thiết hơn việc xem những điềm báo xấu. Dù nếu có thể biết trước những việc sắp xảy ra, thì mình sẽ có sự chuẩn bị tốt hơn ở hiện tại về tinh thần, thân thể, kinh tế…hoặc để giảm thiểu tối đa hậu quả của việc đó. Nhưng một khi các bạn chưa có tâm lý vững chắc, thì nó dễ ám ảnh, dẫn đến tâm lý sợ hãi, lo lắng không cần thiết.
Em là học sinh theo tôi học cho đến nay đã 2 năm, học hết tất cả các khoá mà tôi dạy, đồng thời cũng làm các ca cá nhân riêng nên tôi hiểu được nhận thức của em ở mức nào. Năm ngoái khi xem tương lai, tôi hướng dẫn em xem về công việc, gia đình…ở hiện tại trong 3 năm tới tối ưu nhất sẽ được những gì. Trong lúc kiểm tra các thông tin em nhận được, thì tôi thấy một điềm báo xấu về em. Tôi phân vân, nên hỏi em có muốn nghe thông tin này hay không? Em trả lời là sẵn sàng đón nhận, nếu điều xấu tới, em cũng muốn biết để chuẩn bị. Tôi biết em sẽ trả lời như thế vì tính em tôi hiểu, nhanh gọn và dứt khoát trong mọi thứ.
Tôi nói là trong năm sau tức là năm 2022, em sẽ có tang. Em hỏi tôi người đó là ai? Tôi trả lời là ba em. Em hỏi tôi là khi nào, tôi nói tầm cuối năm sau. Em im lặng một chút rồi nói em biết rồi, cảm ơn tôi về thông tin tôi chia sẻ. Tôi mong mình xem sai, bản thân tôi thật sự không thích xem tương lai, đặc biệt là xem về tương lai quán tính thế này như chia sẻ ở trên. Tôi không chủ ý xem nhưng một khi dòng này quá trội nó sẽ nhảy lên dù tôi muốn hay không. Vì em là học sinh và là người tôi hiểu nên tôi chọn chia sẻ, nếu là người khác tôi sẽ không nói thông tin thế này.
Tôi hỏi em hiện tại ba em như thế nào về sức khoẻ, em nói ba em cũng thỉnh thoảng ra vào bệnh viện nhưng cũng không tới mức trầm trọng. Người già mà, không bệnh này thì bệnh khác, nhưng thật lòng cũng không nghĩ là còn 1 năm vì ba cũng đang không mắc bệnh nan y gì .
Mọi chuyện cứ trôi qua, tôi lu bu với việc dạy học và chữa lành cũng quên mất điềm báo này. Chị em vẫn gặp nhau mỗi tuần dạy và học, cũng không nghe em nói gì. Vừa rồi, lúc em nói ba em đang ở bệnh viện, em phải chăm ba, tôi cũng không nhớ. Cho đến đầu tuần này, em nói sức khoẻ ba em đột nhiên trở nặng ngoài dự kiến, sau khi ba bị té, ba yếu hẳn đi. Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra điềm báo, tôi hỏi lại em là em còn nhớ không? Em nói em luôn nhớ, thì ra có mỗi tôi quên. Vì nhớ nên em mới mong tôi có thể xem cho ba em. Tôi hẹn em là chờ ba ở bệnh viện về nhà, sau đó tôi sẽ sắp xếp lên cùng em vì ở bệnh viện âm khí rất nhiều, tôi xem rất mệt.
Khi ba em về đến nhà, em liên hệ nhờ tôi xem giúp, hôm đó tôi kẹt lịch làm việc nhiều quá, hẹn em là ngày mai sẽ lên xem cùng em. Nhưng mọi thứ không kịp, ba em ra đi sau 1 tiếng em nhắn tin cho tôi. Ba ra đi nhanh và thanh thản trong sự ngỡ ngàng, tiếc nuối của em.
Nhận thông tin là cuối năm, tôi và em hy vọng là âm lịch, không ngờ lại là dương lịch. Mọi thứ dường như đã được sắp xếp, một khi linh hồn chọn rời bỏ thể xác thì không thể nào tránh khỏi. Em có sự chuẩn bị trong 1 năm, làm những việc mình có thể làm với ba, cho dù vậy cũng không thể tránh khỏi sự đau thương. Một năm không quá dài cũng không quá ngắn, đủ để chúng ta có thể yêu thương nhau, tha thứ cho nhau, chấp nhận, buông bỏ mọi thứ, đón nhận sự an yên ở hiện tại.
Chia Sẻ: